Thế Giới Xa Lạ, Và Cái Tôi Mới Được Sinh Ra

Thế Giới Xa Lạ, Và Cái Tôi Mới Được Sinh Ra

Có một khoảnh khắc rất lặng, rất mỏng – như một tiếng thở giữa hai lần chuyển ga – nơi ta chợt nhận ra: thế giới không giống như ta từng tưởng. Mọi điều từng chắc chắn bỗng trở nên mơ hồ. Không phải vì thế giới thay đổi. Mà vì mắt ta đã đổi khác.

Matt Harding nhảy múa tại nhiều địa điểm trên thế giới, tạo nên một video truyền cảm hứng về sự kết nối toàn cầu và niềm vui sống

Tôi nhớ một lần đi lạc ở Tokyo. Không có mạng. Không ai nói tiếng Anh. Bản đồ là một mê trận. Tôi đứng giữa giao lộ Shibuya đông như kiến, và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình không là gì cả – một bóng hình vô danh trôi giữa hàng nghìn bóng hình khác. Nhưng cũng chính ở khoảnh khắc đó – không ai biết tôi là ai, không ai cần tôi phải là ai – tôi cảm thấy nhẹ hơn bao giờ hết. Nhẹ như vừa rũ bỏ được một cái vỏ cứng lâu ngày bám chặt vào da thịt. Và tôi bắt đầu sống như thể mình vừa được sinh ra – nhìn mọi thứ bằng đôi mắt không định kiến, lắng nghe như thể chưa từng nghe bao giờ, và thậm chí cười – không vì một lý do cụ thể nào, chỉ vì thấy được tự do.

Chúng ta không kiểm soát được thế giới – nhưng ta có thể chọn cách đối diện với nó. Mỗi nền văn hóa là một ngôn ngữ không lời. Cách họ ăn, họ chào, họ tránh ánh mắt hay giữ khoảng cách – đều nói điều gì đó. Và ta, trong sự không hiểu đó, có hai lựa chọn: thu mình lại trong cái khung giá trị quen thuộc, hay mở ra để học một cách tồn tại khác. Tôi chọn mở ra – không phải vì tôi giỏi, mà vì tôi mệt. Mệt với việc phải luôn là phiên bản “đúng”. Và tôi nhận ra, thế giới không đòi ta phải hoàn hảo. Chỉ cần ta thành thật.

Tôi từng nghĩ “thuộc về” là cảm giác thân quen. Nhưng rồi tôi nhận ra – đôi khi, nơi ta thật sự thuộc về lại là nơi không ai giống ta cả. Vì ở đó, ta buộc phải đi tìm tiếng nói bên trong mình – không dựa vào cộng đồng, không dựa vào lịch sử cá nhân, mà dựa vào cảm thức sâu nhất: "Tôi đang sống." Và như thế, sự cô đơn không còn là một bản án – mà là một cánh cổng.

Đã bao giờ bạn bật khóc chỉ vì một người xa lạ giúp bạn khi không cần phải làm vậy? Đã bao giờ bạn thấy mình “gần với loài người” hơn chỉ vì một đứa trẻ mỉm cười với bạn bằng ánh mắt không ngôn ngữ? Thế giới xa lạ không xa cách. Chỉ khi ta thôi tìm cách “kiểm soát” trải nghiệm, ta mới thật sự được trải nghiệm. Chỉ khi thôi cố “thuộc về”, ta mới thấy mình vốn dĩ đã là một phần của nó.

Đi – không để kể lại. Mà để im lặng một lúc – và nghe tiếng mình lần đầu cất lên giữa một thế giới không biết tên ta.

Nhi Nguyễn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *